KINH SỐ 5
(KINH BA PHÁP QUÁN BẢY XỨ)
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở tại vườn Kỳ-đà Cấp-cô-độc, thuộc nước Xá-vệ.
Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
– Tư tưởng (tưởng) có bốn điên-đảo, tâm-ý và kiến-thức cũng vậy. Con người do điên-đảo này nên bị tối tăm, bị ràng buộc, tạo ra những điều: “Không nên theo cái này, nên theo cái này…”. Do đó, đời này đời sau họ phải chịu khổ não, sinh tử trong thế gian, không thể thoát được. Bốn điên-đảo ấy là gì?
- Vô-thường cho là thường. Đấy là tư-tưởng điên đảo, tâm-ý điên đảo, kiến-thức điên đảo.
- Khổ cho là vui.
- Vô-ngã cho là ngã.
- Bất-tịnh cho là tịnh.
Đấy là tư-tưởng điên đảo, tâm-ý điên đảo, kiến-thức điên đảo. Tâm-ý con người cho vô-thường là thường, vọng khổ cho là vui, vô-ngã thì cho là ngã, bất-tịnh thì cho là tịnh. Do ý nghiệp sinh ra như vậy, trợ giúp cho ma, muốn làm những việc không nên làm đưa đến già, chết. Ví như con nghé đã có mẹ chăm sóc, đã có Đức Phật xuất hiện trong đời, thương yêu khắp trời đất, làm cho con người có đạo-nhãn, để thoát khỏi thế gian. Ai thấy được pháp này thì diệt được tất cả các khổ. Đức Phật giảng dạy về nguyên nhân sinh ra khổ và dạy con-đường-thoát-khổ. Ai gặp được các bậc Hiền-thánh, theo tám Chánh-đạo thì đạt đến chỗ an lạc. Người nghe được pháp này, thấy rõ vô-thường, khổ, vô-ngã; thân là bất định, đắc vô-sở-úy có được an lạc, thấy đúng về thế-gian, chứng đắc pháp vô-vi, giải thoát hết tất cả khổ não trong đời, không còn bị trói buộc.
Đức Phật dạy như vậy.