KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 49
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
NGOẠI ĐẠO
KINH SỐ 1784
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú bên núi Tỳ-phú-la, thành Vương-xá, có sáu Thiên-tử, vốn là xuất gia ngoại đạo. Một tên là A-tỳ-phù, hai là Tăng thượng A-tỳ-phù, ba là Năng Cầu, bốn là Tỳ-lam-bà, năm là A-câu-tra, sáu là Ca-lam, đến chỗ Phật.
Thiên-tử A-tỳ-phù nói kệ:
Tỳ-kheo chuyên chú tâm, Thường tu hạnh yểm ly; Ở đầu đêm, cuối đêm, Tư duy khéo tự nhiếp. Thấy nghe những lời kia, Không rơi vào địa ngục. |
Thiên-tử Tăng thượng A-tỳ-phù lại nói kệ:
Yểm ly chỗ đen tối, Tâm thường tự nhiếp hộ; Vĩnh viễn lìa thế gian, Tranh ngôn ngữ, luận pháp. Theo Đại Sư Như Lai, Xin thọ pháp Sa-môn; Khéo nhiếp hộ thế gian, Không tạo các điều ác. |
Thiên-tử Năng Cầu lại nói kệ:
Đoạn hẳn đánh, đập, giết, Cúng dường cho Ca-diếp; Không thấy đó là tội, Cũng không thấy là phước. |
Thiên-tử Tỳ-lam-bà lại nói kệ:
Con nói Ni-càn kia, Ngoại đạo Nhã-đề Tử; Xuất gia, hành học đạo, Thường luôn tu hạnh khó. Đối đồ chúng Đại Sư, Xa lìa lời nói dối. Con nói người như vậy, Không xa bậc La-hán. |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Con hồ ly gầy chết, Thường đi cùng sư tử, Suốt ngày, vẫn nhỏ, yếu, Không thể thành sư tử. Chúng Đại sư Ni-càn, Hư vọng tự xưng tán; Là nói dối ác tâm, Cách rất xa La-hán. |
Bấy giờ, Thiên ma Ba-tuần dựa vào Thiên-tử A-câu-tra nói kệ:
Tinh cần bỏ tối tăm, Thường giữ gìn viễn ly; Đắm nhiễm sắc vi diệu, Ham thích cõi Phạm thế. Ta giáo hóa chúng này, Để được sanh Phạm-thiên. |
Khi ấy Thế Tôn liền tự nghĩ: ‘Bài kệ mà Thiên-tử A-câu-tra đã nói này, là do Thiên ma Ba-tuần thêm sức vào, chứ không phải do tự tâm Thiên-tử A-câu-tra kia nói:
Tinh cần bỏ tối tăm, Thường giữ gìn viễn ly; Đắm nhiễm sắc vi diệu, Ham thích cõi Phạm thế. Ta giáo hóa chúng này, Để được sanh Phạm-thiên. |
Bấy giờ, Thế Tôn lại nói kệ:
Nếu những gì là sắc, Ở đây hay ở kia; Hoặc ở trong hư không, Sáng chiếu rực mỗi khác. Nên biết tất cả kia, Không lìa ma, ma trói; Giống như mồi lưỡi câu, Câu cá đang lượn chơi. |
Khi ấy những Thiên-tử kia đều nghĩ rằng: ‘Hôm nay Thiên-tử A-câu-tra nói kệ, mà Sa-môn Cù-đàm nói là ma nói. Vì sao Sa-môn Cù-đàm nói là ma nói?’
Bấy giờ, Thế Tôn biết những ý nghĩ trong tâm các Thiên-tử nên bảo rằng:
“Nay Thiên-tử A-câu-tra nói kệ, nhưng chẳng phải tự tâm Thiên-tử kia nói mà là do sức của Ma Ba-tuần dựa vào nên mới nói:
Tinh cần bỏ tối tăm,
Thường giữ gìn viễn ly; Đắm nhiễm sắc vi diệu, Ham thích cõi Phạm thế. Nên giáo hóa chúng này, Để được sanh Phạm-thiên. |
Cho nên, Ta nói kệ:
Nếu những gì là sắc, Ở đây hay ở kia; Hoặc ở trong hư không, Sáng chiếu rực mỗi khác. Nên biết tất cả kia, Không lìa ma, ma trói; Giống như mồi lưỡi câu, Câu cá đang lượn chơi.” |
Khi ấy các Thiên-tử lại tự nghĩ: ‘Lạ thay! Sa-môn Cù-đàm thần lực, oai đức lớn mới có thể thấy được Thiên ma Ba-tuần, còn chúng ta thì không thấy. Chúng ta mỗi người hãy làm kệ tán thán Sa-môn Cù-đàm.’ Liền nói kệ:
Đoạn trừ đối tất cả, Tưởng tham ái hữu thân; Khiến người khéo giữ này, Trừ tất cả vọng ngữ. Nếu muốn đoạn dục ái, Nên cúng dường Đại Sư; Đoạn trừ ba hữu ái, Phá hoại đối nói dối. Đối kiến tham đã đoạn, Nên cúng dường Đại Sư. Đệ nhất thành Vương-xá; Tên núi Tỳ-phú-la; Tuyết sơn hơn các núi, Kim sí vua loài chim; Tám phương, trên và dưới, Tất cả cõi chúng sanh; Ở trong các Trời, Người, Tối thượng Đẳng Chánh Giác. |
Sau khi các Thiên-tử nói kệ tán thán Phật rồi và nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ, tùy hỷ, đảnh lễ dưới chân Phật, liền biến mất.