KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 49
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
ĐÀ-MA-NI
KINH SỐ 1787
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Thiên-tử Đà-ma-ni dung sắc tuyệt diệu, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, ngồi lui qua một bên; từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Bấy giờ, Thiên-tử kia nói kệ hỏi Phật:
Phận sự Bà-la-môn, Học hết chớ mỏi mệt. Đoạn trừ các ái dục, Không cầu thọ thân sau. |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Bà-la-môn vô sự,
Việc cần làm đã làm; Chừng nào chưa đến bờ, Ngày đêm thường siêng quỳ. Đã đến trụ bờ kia, Đến bờ, quỳ làm gì? Đây là Bà-la-môn, Chuyên tinh thiền lậu tận. Tất cả các ưu não, Hừng hực, đã dứt hẳn; Đó là đến bờ kia, Niết-bàn vô sở cầu. |
Sau khi Thiên-tử Đà-ma-ni nghe những gì Phật nói, hoan hỷ, tùy hỷ đảnh lễ dưới chân Phật, liền biến mất.