KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 7
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
CHÁNH KIẾN
KINH SỐ 832
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Như có người bị lửa đốt đầu và áo, phải làm sao để cứu?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, phải gấp rút, nhanh chóng, nỗ lực tìm cách để dập tắt nó.”
Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Đầu và áo bị đốt cháy còn có thể tạm quên đi được, còn lửa vô-thường mà hừng hực thì cần phải đoạn trừ tận diệt. Vì để đoạn trừ lửa vô-thường, nên tu chánh kiến. Vậy để đoạn trừ những thứ lửa vô-thường nào phải tu chánh kiến? Đoạn trừ sắc vô-thường nên tu chánh kiến; đoạn trừ thọ, tưởng, hành, thức vô-thường nên tu chánh kiến.”
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật đã thuyết, hoan hỷ phụng hành.
- Như kinh thuyết về vô-thường, quá khứ là vô-thường, vị lai là vô-thường, hiện tại là vô-thường; quá khứ, vị lai là vô-thường; quá khứ, hiện tại là vô-thường; vị lai, hiện tại là vô-thường; quá khứ, vị lai, hiện tại là vô-thường, tám kinh cũng dạy như trên vậy.
- Như tám kinh dạy về chánh kiến, trong mỗi một kinh của tám kinh dạy về chánh chí, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh phương tiện, chánh niệm, chánh định cũng dạy như trên.
- Như sáu mươi bốn kinh dạy về nên đoạn trừ, trong mỗi một kinh của sáu mươi bốn kinh dạy về nên hiểu biết, nên nhàm chán, nên dứt trừ, nên dừng nghỉ, nên buông xả, nên diệt tận, nên dứt bặt cũng thuyết như trên vậy.