KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 48
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
AN LẠC
KINH SỐ 1752
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Thiên-tử dung sắc tuyệt diệu, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ sát chân Phật, ngồi lui qua một bên; từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Lúc đó, Thiên-tử ấy nói kệ:
Việc làm người ngu si,
Không hợp với trí tuệ; Việc ác do mình làm, Là bạn ác của mình. Tạo ra nhiều ác hành, Cuối cùng chịu báo khổ. |
Bấy giờ Thế Tôn nói kệ đáp:
Đã tạo nghiệp bất thiện,
Cuối cùng chịu khổ não; Tạo nghiệp tuy hoan hỷ, Thọ báo thì kêu khóc. Người tạo các nghiệp thiện, Cuối cùng không khổ não; Khi tạo nghiệp hoan hỷ, Khi thọ báo an vui. |
Khi ấy, Thiên-tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Đã đạt Bát-niết-bàn; Qua rồi mọi sợ hãi, Vượt hẳn ái ân đời. |
Thiên-tử kia nghe những gì Phật đã nói, hoan hỷ, tùy hỷ đảnh lễ sát chân Phật, liền biến mất.