KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 48
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
TRÍ TUỆ ĐỂ CẦU TÀI
KINH SỐ 1759
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Thiên-tử tướng mạo tuyệt vời, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ sát chân Phật, ngồi lui qua một bên, từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Thiên-tử kia nói kệ hòi Phật:
Người tạo tác thế nào,
Trí tuệ để cầu tài; Cùng nhiếp thọ tài sản, Hoặc hơn, hoặc lại kém? |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Mới học nghề nghiệp khéo, Tìm cách gom tài vật; Được tài vật kia rồi, Phải nên phân làm bốn. Một phần tự nuôi thân, Hai phần cho doanh nghiệp; Phần còn lại để dành, Nghĩ đến người thiếu thốn. Người kinh doanh sự nghiệp, Làm ruộng hay buôn bán; Chăn trâu, dê phồn thịnh; Nhà cửa dùng cầu lợi, Tạo phòng ốc giường nằm; Sáu thứ đồ nuôi sống, Phương tiện tạo mọi thứ; An lạc sống suốt đời. Khéo tu nghiệp như vậy, Trí tuệ dùng cầu tài; Của báu theo đó sanh, Như các dòng về biển. Tài sản nhiều như vậy, Như ong gom vị ngọt; Ngày đêm của tăng dần, Như kiến dồn đống mồi. Không giao của người già, Không gởi người bên cạnh; Không tin người gian xảo, Cùng những người keo lẫn. Gần gũi người thành công, Xa lìa người thất bại; Người thường thành công việc, Giống như lửa cháy bùng. Người quý trọng bạn lành, Thân mật theo người tốt; Đồng cảm như anh em, Khéo đùm bọc lẫn nhau. Ở trong vòng quyến thuộc, Biểu hiện như trâu chúa; Tùy chỗ cần mọi người, Phân của cho ăn uống; Khi tuổi hết mạng chung, Sanh về trời hưởng lạc. |
Lúc ấy, Thiên-tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Mau đạt Bát-niết-bàn; Qua rồi mọi sợ hãi, Vượt hẳn đời ái ân. |
Thiên-tử kia nghe Phật nói xong, hoan hỷ, tùy hỷ cúi đầu lễ sát chân Phật, rồi biến mất.