KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 48
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
TÂM PHÁP THEO GIÁC TƯỞNG
KINH SỐ 1762
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Thiên-tử tướng mạo tuyệt vời, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ sát chân Phật, ngồi lui qua một bên; từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Thiên-tử kia nói kệ hỏi Phật:
Nếu người hành phóng dật,
Lìa ác tuệ ngu si, Thiền tư không phóng dật, Có mau sạch các lậu? |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Các sự việc thế gian
Không phải đều thuộc dục; Tâm pháp theo giác tưởng, Là dục của con người. Mọi việc trong Thế gian, Thường ở tại thế gian; Trí tuệ tu thiền tư, Ái dục điều phục hẳn. Tin tưởng là bạn người, Không tin, không vượt qua; Tin, danh xưng mình tăng, Mạng chung được sanh Thiên. Đối thân tưởng hư không, Danh-sắc không bền chắc; Người không đắm danh sắc, Thì xa lìa chứa nhóm. Quán nghĩa chân thật này, Như giải thoát ai mẫn; Do vì trí tuệ này, Đời khen ngợi cúng dường. Hay đoạn các tạp tưởng, Thoát khỏi dòng sanh tử; Vượt qua các dòng rồi, Đó gọi là Tỳ-kheo. |
Bấy giờ, Thiên-tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Mau đạt Bát-niết-bàn; Qua rồi mọi sợ hãi, Vượt hẳn đời ái ân. |
Thiên-tử kia nghe những gì Phật nói, hoan hỷ, tùy hỷ đảnh lễ sát chân Phật, liền biến mất.