KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 48
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
THIÊN TỬ NÓI KỆ TÁN THÁN
KINH SỐ 1765
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong thất đá, chỗ của quỷ thần Kim-bà-la, nơi núi Kim-bà-la, tại thành Vương-xá. Bấy giờ, Thế Tôn vừa bị cây thương vàng đâm chân chưa bao lâu, nên khi cử động thân thể còn cảm thấy đau đớn; nhưng Ngài xả tâm chánh trí, chánh niệm, kham nhẫn tự an, không có tưởng thoái thất. Khi ấy có tám vị Thiên-tử sơn thần tự nghĩ: ‘Hôm nay Thế Tôn đang ở trong thất đá chỗ của quỷ thần núi Kim-bà-la tại thành Vương-xá. Ngài bị cây thương vàng đâm chân, cử động thấy đau, nhưng Ngài có thể xả tâm, chánh niệm, chánh trí, kham nhẫn tự an, không có tưởng thoái thất. Chúng ta phải đến tán thán trước Ngài.’ Nghĩ rồi, đến chỗ Phật, đảnh lễ sát chân, ngồi lui qua một bên.
Vị Thiên-thần thứ nhất nói kệ tán thán:
Sa-môn Cù-đàm,
Sư tử giữa người; Thân gặp thống khổ, Kham nhẫn tự an. Chánh trí chánh niệm, Không hề thoái thất. |
Thiên-tử thứ hai lại tán thán:
Bậc Đại-sĩ đại long,
Bậc Đại-sĩ ngưu vương; Đại-sĩ phu dõng lực, Đại-sĩ phu ngựa hay. Đại-sĩ phu thượng thủ, Đại-sĩ phu thù thắng. |
Thiên-tử thứ ba lại tán thán:
Sa-môn Cù-đàm này,
Sĩ phu Phân-đà-lợi; Thân bị những thống khổ, Mà vẫn hành tâm xả. Trụ chánh trí, chánh niệm, Kham nhẫn để tự an; Mà không hề thoái thất. |
Thiên-tử thứ tư lại tán thán:
“Đối với Sa-môn Cù-đàm, nếu có những gì sĩ phu Phân-đà-lợi nói, mà hiềm trái phản lại, thì nên biết những người đó sẽ bị khổ mãi mãi, không được lợi ích. Chỉ trừ người không biết chân thật.” |
Thiên-tử thứ năm lại nói kệ:
Quán định, tam-muội kia,
Khéo trụ nơi chánh thọ; Giải thoát lìa các trần, Không hiện cũng không ẩn. Tâm kia trụ an ổn, Mà được tâm giải thoát. |
Thiên-tử thứ sáu lại nói kệ:
Dù trải năm trăm năm,
Tụng kinh Bà-la-môn; Tinh cần tu khổ hạnh, Không lìa trần giải thoát. Thì là hàng thấp kém, Không qua được bờ kia. |
Thiên-tử thứ bảy lại nói kệ:
Vì bị dục bức bách,
Trì giới là trói buộc; Dù dõng mãnh khổ hạnh, Trải qua một trăm năm. Tâm kia không giải thoát, Không lìa các trần cấu; Thì là loại thấp kém, Không qua đến bờ kia. |
Thiên-tử thứ tám lại nói kệ:
Tâm trụ dục kiêu mạn,
Không thể tự điều phục; Không được định, tam-muội, Chánh-thọ của Mâu-ni. Một mình ở rừng núi, Tâm kia thường phóng dật; Với quân ma chết kia, Không qua được bờ kia. |
Sau khi tám Thiên-tử sơn thần kia tán thán xong, đảnh lễ sát chân Phật, liền biến mất.