KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 45
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
XÁ-LỢI-PHẤT
KINH SỐ 1696
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở bên bờ hồ Yết-già, tại nước Chiêm-bà. Bấy giờ, Tôn-giả Xá-lợi-phất cùng với các Tỳ-kheo hội họp tại nhà cúng dường. Tôn-giả vì họ mà thuyết pháp, cú vị đầy đủ, biện tài đơn giản, dễ hiểu, ưa nghe; thông suốt không gián đoạn, hiển bày nghĩa sâu. Các Tỳ-kheo này chuyên thích đến nghe; một lòng lắng nghe, tôn kính ghi nhớ. Lúc ấy, Tôn-giả Bà-kỳ-xá đang ngồi giữa pháp hội, tự nghĩ: ‘Ta sẽ ở trước mặt Tôn-giả Xá-lợi-phất nói kệ tán thán.’ Nghĩ vậy xong, liền đứng dậy chắp tay bạch:
“Tôn-giả Xá-lợi-phất, tôi có điều muốn xin nói.”
Xá-lợi-phất bảo:
“Tùy sở thích mà nói.”
Tôn-giả Bà-kỳ-xá liền nói kệ:
Khéo nói pháp tóm lược,
Khiến ai cũng hiểu rộng; Ưu-bà-đề-xá hiền, Giữa đại chúng tuyên dương. Đang lúc ngài nói pháp, Từ cổ phát tiếng hay; Âm thanh ái niệm vui, Tiếng thư thả điều hòa. Ai nghe cũng ưa thích, Chuyên nhớ không dời đổi. |
Khi Tôn-giả Bà-kỳ-xá nói những lời này, các Tỳ-kheo nghe những gì Tôn-giả nói đều rất hoan hỷ.