KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 45
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
KIÊU MẠN
KINH SỐ 1702
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tôn-giả Bà-kỳ-xá tự cho trí tuệ của mình có khả năng nói hay, rồi đối với những vị phạm-hạnh thông minh khác sanh tâm kiêu mạn, sau đó liền tự tâm nghĩ: ‘Ta bất lợi, sẽ không được lợi, bị khổ không được vui, ta tự cho mình có trí tuệ, mà đối với những người phạm-hạnh thông minh khác khinh mạn. Bây giờ ta nên nói kệ sanh lòng yểm ly’, liền nói kệ:
Cù-đàm không kiêu mạn,
Đoạn mạn khiến vô dư; Không khởi giác tưởng mạn, Chớ thoái lùi sanh hối. Đối người không che giấu, Sát mạn rơi địa ngục; Chánh-định hay trừ ưu, Thấy đạo trụ Chánh đạo. Tâm này được hỷ lạc, Thấy đạo tự thâu giữ; Cho nên biện không ngại, Thanh tịnh lìa chướng cái. Đoạn trừ tất cả mạn, Khởi minh tất cả nơi; Đối Tam minh, chánh niệm, Thần túc tha tâm trí. |
Khi Tôn-giả Bà-kỳ-xá nói kệ sanh lòng yểm ly rồi, tâm được thanh tịnh.