KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 45
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
BẢN DỤC CUỒNG HOẶC
KINH SỐ 1703
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tôn-giả Bà-kỳ-xá ở giảng đường Lộc tử mẫu, vườn phía Đông nước Xá-vệ, một mình tư duy, sống không phóng dật, chuyên tu tự nghiệp, đạt được Tam minh, tự thân tác chứng. Khi ấy, Tôn-giả Bà-kỳ-xá tự nghĩ: ‘Ta một mình ở chỗ vắng tư duy, sống không phóng dật, chuyên tu tự nghiệp, để được Tam minh, tự thân tác chứng. Bây giờ, ta nên nói kệ tán thán Tam minh’. Liền nói kệ:
Trước, tâm dục cuồng hoặc, Đi khắp nhà, khắp xóm; Du hành, gặp thấy Phật, Dạy ta pháp thù thắng. Đấng Cù-đàm thương xót, Vì ta nói chánh pháp. Nghe pháp được tịnh tín, Xả phi gia, xuất gia. Nghe Ngài nói pháp rồi, An trụ nơi pháp giáo. Cần phương tiện buộc niệm, Kiên cố thường kham năng. Tam minh đã đạt được, Lời Phật dạy đã làm. Thế Tôn khéo hiển bày, Đấng Nhật Chủng diễn nói. Vì chúng sanh mù lòa, Mở cửa xuất yếu kia; Khổ khổ và nhân khổ, Khổ diệt hết, tác chứng. Bát Thánh lìa đường khổ, An lạc đến Niết-bàn; Nghĩa lành, cú vị lành, Phạm hạnh không ai hơn. Thế Tôn khéo hiển bày, Niết-bàn cứu chúng sanh. |