KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 45
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
BỐN PHÁP CÚ
KINH SỐ 1704
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ nói về bốn pháp cú. Hãy lắng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ông mà giảng nói.
Những gì là bốn?
Pháp Hiền thánh khéo nói,
Đây là điều tối thượng. Ái ngữ chẳng phải không, Đây là điều thứ hai. Nói thật chẳng hư vọng, Đây là lời thứ ba; Thuyết pháp không nói khác, Đây là điều thứ tư. |
Này các Tỳ-kheo, đó gọi là nói về bốn cú pháp.”
Khi ấy, Tôn-giả Bà-kỳ-xá ở giữa hội chúng tự nghĩ: ‘Thế Tôn ở giữa bốn chúng nói về bốn cú pháp. Ta phải dùng bốn cách để khen ngợi, xưng tán và tùy hỷ.’ Liền từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa lại y phục, lễ Phật, rồi chắp tay bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, con có điều muốn nói. Bạch Thiện Thệ, con có điều muốn nói.”
Phật dạy:
“Tùy theo sở thích mà nói.”
Lúc ấy, Tôn-giả Bà-kỳ-xá liền nói kệ:
Nếu ai khéo nói pháp,
Đối mình không bức não, Cũng không khủng bố người, Thì đó là khéo nói. Điều người ái ngữ thuyết, Nói làm người hoan hỷ; Không khiến họ làm ác, Thì đó là ái thuyết. Nói thật, biết cam lộ, Nói thật, biết vô thượng. Nói pháp, nói nghĩa thật, Chỗ Chánh sĩ kiến lập. Như pháp Phật đã nói, Đạo Niết-bàn an ổn; Diệt trừ tất cả khổ, Đó gọi khéo nói pháp. |
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.