KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 44
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
THIÊN TÁC
KINH SỐ 1669
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở Câu-tát-la, du hành trong nhân gian. Rồi đến tụ lạc Phù-lê, trú trong vườn Am-la của Bà-la-môn Thiên Tác. Khi ấy Tôn-giả Ưu-ba-ma làm thị giả. Bấy giờ Thế Tôn đang đau lưng, bảo Tôn-giả Ưu-ba-ma:
“Thầy cất y bát xong, đến nhà Bà-la-môn Thiên Tác.”
Lúc đó Bà-la-môn Thiên Tác đang ở trong nhà, sai người chải đầu và cạo râu, sửa tóc cho ông, thấy Tôn-giả Ưu-ba-ma đang đứng ngoài cửa. Thấy rồi ông nói kệ:
Vì sao cạo râu tóc,
Mình khoác Tăng-già-lê; Đang đứng ngoài cửa đó, Muốn cầu xin thứ gì? |
Tôn-giả Ưu-ba-ma nói kệ đáp:
Đấng Thiện Thệ La-hán,
Bị bệnh phong đau lưng; Có thứ nước an lạc, Trị bệnh Mâu-ni chăng? |
Lúc ấy, Bà-la-môn Thiên Tác lấy ra một bát đầy tô, một bình dầu, một bình đường phèn, rồi sai người bưng đi, cùng bình nước nóng, theo Tôn-giả Ưu-ba-ma đến chỗ Thế Tôn. Lấy dầu xoa lên thân, dùng nước nóng rửa đi, xong đem tô và đường phèn làm nước uống. Sau đó, bệnh đau lưng Thế Tôn liền được an ổn. Sáng sớm hôm sau Thiên Tác dậy thật sớm, đi đến chỗ Phật, cúi đầu lễ dưới chân, ngồi lui qua một bên, nói kệ:
Sao gọi Bà-la-môn,
Thí gì được quả lớn? Thế nào là thời thí, Sao gọi ruộng phước tịnh? |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Nếu được trí túc mạng,
Thấy trời, định hướng sanh; Được hết các hữu-lậu, Mâu-ni khởi tam minh. Khéo biết tâm giải thoát, Giải thoát tất cả tham; Mới gọi Bà-la-môn. Thí kia được quả lớn. Thí kia là thời thí, Ruộng phước theo ý muốn. |
Sau khi Bà-la-môn Thiên Tác nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ, tùy hỷ làm lễ ra về.