KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 39
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
UNG NHỌT
KINH SỐ 1575
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, tại nước Xá-vệ. Bấy giờ, sáng sớm Thế Tôn đắp y, ôm bát, vào thành Xá-vệ khất thực. Khất thực xong Thế Tôn trở về tinh xá, rửa chân rồi vào rừng An-đà tọa thiền.
Khi ấy có một Tỳ-kheo cũng sáng sớm đắp y, ôm bát vào thành Xá-vệ khất thực. Khất thực xong trở về tinh xá, rửa chân rồi vào rừng An-đà nhập chánh thọ ban ngày, dưới một bóng cây. Khi Tỳ-kheo này nhập chánh thọ ban ngày, vì nương vào tâm nếm vị tham dục nên khởi lên giác tưởng bất thiện. Khi ấy có Thiên-thần đang ở tại rừng An-đà tự nghĩ: “Tỳ-kheo này, thật không tốt đẹp, không thích hợp, ngồi thiền ở trong rừng An-đà mà tâm nếm vị ác tham, khởi lên giác tưởng bất thiện. Ta nên đến quở trách.” Nghĩ xong liền nói với Tỳ-kheo:
“Tỳ-kheo! Tỳ-kheo, đang nổi nhọt, bướu phải không?”
Tỳ-kheo đáp:
“Sẽ trị cho khỏi.”
Thiên-thần bảo Tỳ-kheo:
“Bệnh ung nhọt như cái vạc sắt, làm sao có thể bình phục được?”
Tỳ-kheo bảo:
“Chánh-niệm, chánh trí đủ có thể bình phục.”
Thiên-thần bạch rằng:
“Tốt thay! Hay thay! Đó là cách trị bệnh nhọt chân thật của Hiền thánh. Trị bệnh nhọt như vậy, cuối cùng có thể bớt, mà không bao giờ phát tác nữa.”
Chiều hôm ấy, Thế Tôn từ thiền tịnh dậy, trở về vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, vào trong Tăng, trải tòa ngồi trước đại chúng và bảo các Tỳ-kheo:
“Sáng sớm nay Ta đắp y, ôm bát vào thành Xá-vệ khất thực, khất thực xong trở về rừng An-đà tọa thiền, nhập chánh thọ ban ngày. Có một Tỳ-kheo cũng sáng sớm đắp y, ôm bát vào thành Xá-vệ khất thực. Khất thực xong trở về tinh xá, rửa chân rồi vào rừng An-đà nhập chánh thọ ban ngày, dưới một bóng cây. Khi Tỳ-kheo này nhập chánh thọ ban ngày, vì nương vào tâm nếm vị tham dục nên khởi lên giác tưởng ác bất thiện. Khi ấy có thiên thần đang ở tại rừng An-đà tự nghĩ: ‘Tỳ-kheo này, thật không tốt đẹp, không thích hợp, ngồi thiền ở trong rừng An-đà mà tâm nếm vị ác tham, khởi lên giác tưởng bất thiện. Ta nên đến quở trách.’ Nghĩ xong liền nói với Tỳ-kheo: ‘Tỳ-kheo! Tỳ-kheo, đang nổi nhọt, bướu phải không?’ Nói đầy đủ như trên… cho đến như vậy Tỳ-kheo: ‘Tốt thay! Hay thay! Đó là cách trị bệnh nhọt chân thật của Hiền thánh.’”
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ:
Con người nổi nhọt, bướu,
Tự sanh ra bệnh khổ; Mong cầu dục thế gian, Tâm nương vào ác tham. Vì sanh ra nhọt bướu, Ruồi nhặng tranh nhau đến. Nhọt, bướu là tham cầu, Ruồi nhặng là ác giác, Cùng các tâm tham nếm, Thảy đều từ ý sanh; Đục khoét tâm con người, Để cầu hoa danh lợi. Lửa dục càng hừng hực, Vọng tưởng giác bất thiện; Thân tâm ngày đêm suy. Xa lìa đạo tịch tĩnh, Nếu nội tâm vắng lặng, Trí quyết định sáng suốt; Không còn nhọt bướu kia, Thấy Phật, đường an ổn, Vết tích Chánh sĩ theo, Hiền thánh khéo tuyên nói, Con đường trí sáng biết, Không còn thọ các hữu. |
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.