KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 39
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
TRƯỜNG THỌ
KINH SỐ 1577
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở giữa bãi tha ma trong rừng Lạnh, thành Vương-xá. Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Mệnh sống rất ngắn, chỉ thoáng đã trở thành đời sau. Hãy nên siêng tu tập pháp thiện, tu các phạm-hạnh. Không có gì sanh mà không chết. Nhưng người thế gian không siêng năng, nỗ lực chuyên tu pháp thiện, tu hiền, tu nghĩa.”
Lúc ấy, Ma Ba-tuần tự nghĩ: ‘Sa-môn Cù-đàm đang trú giữa nghĩa địa trong rừng Lạnh, thành Vương-xá, vì các Thanh-văn nói pháp như vậy. Mệnh sống con người rất ngắn,… cho đến không tu hiền, tu nghĩa. Nay ta nên đến làm nhiễu loạn.’
Ma Ba-tuần liền hóa thành một thiếu niên đến trước Phật, mà nói kệ:
Thường bức bách chúng sanh,
Được sống lâu cõi người. Mê say tâm phóng dật, Cũng không đến chỗ chết. |
Bấy giờ, Thế Tôn tự nghĩ: ‘Đây là ác ma đến làm não loạn.’ Liền nói kệ:
Thường bức bách chúng sanh,
Mạng sống thật ngắn ngủi; Nên tinh tấn cần tu, Như cứu lửa cháy dầu. Chớ lười dù chốc lát, Khiến ma chết chợt đến. Biết ngươi là ác ma, Mau đi khỏi nơi đây. |
Thiên ma Ba-tuần tự nghĩ: ‘Sa-môn Cù-đàm đã biết tâm ta.’ Liền hổ thẹn, lo buồn biến mất.