KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 39
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
CÙ-ĐỀ-CA
KINH SỐ 1584
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở nơi thất đá, núi Tỳ-bà-la trong rừng Thất diệp thọ, thành Vương-xá. Bấy giờ, có Tôn-giả Cù-đề-ca cũng ở thành Vương-xá, trong hang Đá đen bên sườn núi Tiên nhân, một mình tư duy, tu hạnh không phóng dật, tự được nhiều lợi ích, tự chứng ngộ tâm giải thoát nhất thời, nhiều lần bị thoái chuyển. Lần thứ nhất, thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, trở đi, trở lại; sau khi tự thân tác chứng tâm giải thoát nhất thời, chẳng bao lâu lại thoái chuyển.
Tôn-giả Cù-đề-ca tự nghĩ: ‘Một mình ta ở chỗ vắng tư duy, hành không phóng dật, tinh tấn tu tập để tự được lợi ích, khi tự thân chứng ngộ tâm giải thoát nhất thời, mà nhiều lần lại còn thoái chuyển, cho đến sáu lần vẫn còn thoái chuyển lại. Bây giờ, ta nên dùng đao tự sát chớ để cho thoái chuyển lần thứ bảy.’
Khi ấy, Ma Ba-tuần tự nghĩ: “Hiện tại Sa-môn Cù-đàm đang ở nơi thất đá, núi Tỳ-bà-la trong rừng Thất diệp thọ, tại thành Vương-xá, có đêï tử là Cù-đề-ca cũng ở thành Vương-xá, trong hang Đá đen bên sườn núi Tiên nhân, một mình ở chỗ vắng, chuyên tinh tư duy, khi tự thân tác chứng tâm giải thoát nhất thời, qua sáu lần thoái chuyển. Ông tự nghĩ: ‘Ta đã qua sáu lần phản thoái mới trở lại được, chớ để cho thoái chuyển lần thứ bảy. Ta hãy dùng đao tự sát chớ để cho thoái chuyển lần thứ bảy.’ Nếu Tỳ-kheo kia dùng đao tự sát, ta chớ để tự sát, mà ra khỏi cảnh giới của ta. Bây giờ ta nên đến bảo Đại Sư ông ấy.”
Bấy giờ, Ma Ba-tuần cầm đàn tỳ bà bằng lưu ly, đến chỗ Thế Tôn, vừa khảy đàn vừa nói kệ:
Đại trí đại phương tiện,
Tự tại thần lực lớn, Được đệ tử sáng chói, Mà nay muốn chết đi. Đại Mâu-ni nên ngăn, Chớ để ông tự sát. Sao để đệ tử Phật, Theo học Chánh-pháp luật, Học nhưng không chứng đắc, Chỉ muốn chết cho xong? |
Ma Ba-tuần nói kệ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Ba-tuần, giống phóng dật,
Vì việc mình nên đến, Bậc đã được kiên cố, Thường trụ diệu thiền định. Ngày đêm chuyên tinh tấn, Không nghĩ đến tánh mạng, Thầy ba cõi đáng sợ, Đoạn trừ ái dục kia. Đã chiết phục quân ma, Cù-đề Bát-niết-bàn. Tâm Ba-tuần buồn lo, Tỳ bà rơi xuống đất. Lòng ôm ấp ưu sầu, Liền biến mất không hiện. |
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Các ông hãy cùng Ta đến hang Đá đen bên sườn núi Tiên nhân, xem Tỳ-kheo Cù-đề-ca dùng đao tự sát.”
Thế Tôn cùng các Tỳ-kheo đến hang Đá đen bên sườn núi Tiên nhân, thấy Tỳ-kheo Cù-đề-ca đã tự sát nằm trên đất, bảo các Tỳ-kheo:
“Các ông có thấy Tỳ-kheo Cù-đề-ca tự sát, thân thể nằm trên đất không?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thưa vâng Thế Tôn, đã thấy.”
Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Các ông có thấy chung quanh thân thể Tỳ-kheo Cù-đề-ca bốc khói đen đầy khắp bốn phía không?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, đã thấy.”
Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Đó là ác Ma Ba-tuần ở bên thân thiện nam Cù-đề-ca, đang quanh quẩn tìm thần thức; nhưng Tỳ-kheo Cù-đề-ca với tâm vô trụ mà cầm đao tự sát!”
Bấy giờ, Thế Tôn vì Tỳ-kheo Cù-đề-ca thọ ký lần đầu tiên.
Lúc ấy, Ma Ba-tuần nói kệ:
Trên dưới cùng các phương,
Tìm khắp thần thức kia, Đều không thấy nơi này, Cù-đề-ca để đâu? |
Bấy giờ, Thế Tôn lại nói kệ:
Bậc kiên cố như vậy,
Không thể tìm ở đâu. Nhổ sạch gốc ân ái, Cù-đề Bát-niết-bàn. |
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.