KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 39
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
SƯ TỬ
KINH SỐ 1594
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở trong vườn Lộc-dã, chỗ ở của các Tiên nhân, tại nước Ba-la-nại. Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Thanh-văn của Như Lai rống lên tiếng rống của sư tử, nói là: ‘Đã biết! Đã biết!’ Vậy, không biết Thanh-văn của Như Lai đã biết những pháp gì? Vì đã biết nên rống lên tiếng rống của sư tử, đó là: ‘Thánh-đế về khổ, Thánh-đế về sự tập khởi của khổ, Thánh-đế về sự tận diệt khổ, Thánh-đế về con đường đưa đến diệt khổ.’”
Khi ấy, Ma Ba-tuần tự nghĩ: ‘Sa-môn Cù-đàm đang ở trong vườn Lộc-dã, chỗ ở của các Tiên nhân, tại nước Ba-la-nại, vì các Thanh-văn thuyết pháp,… cho đến đã biết bốn Thánh-đế. Bây giờ, ta sẽ đến làm chướng ngại.’ Liền hóa ra một thiếu niên đứng trước Phật nói kệ:
Vì sao giữa đại chúng, Sư tử rống không sợ, Bảo rằng: ‘Không ai địch’, Mong điều phục tất cả. |
Bấy giờ, Thế Tôn tự nghĩ: ‘Ác Ma Ba-tuần muốn làm nhiễu loạn.’ Liền nói kệ:
Như Lai đối tất cả,
Chánh-pháp luật sâu xa, Phương tiện sư tử rống, Nơi pháp không sợ hãi, Nếu người có trí tuệ, Cớ sao tự lo sợ? |
Khi đó Ma Ba-tuần tự nghĩ: ‘Sa-môn Cù-đàm đã biết tâm ta.’ Trong lòng cảm thấy buồn lo liền biến mất.