KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 38
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
GIẶC
KINH SỐ 1570
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật trú tại nước Ương-cù-đa-la du hành nhân gian. Khi đi qua trong rừng Đà-bà-xà-lê-ca, Ngài gặp những người chăn bò, người chăn dê, người nhặt củi, cỏ và các người làm việc khác. Họ trông thấy Thế Tôn đang đi trên đường, đều vội vàng bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, chớ đi theo con đường này. Phía trước có tên cướp Ương-cù-lợi-ma-la chuyên môn khủng bố người.”
Đức Phật nói với các người này:
“Ta không sợ.”
Nói xong, Ngài cứ theo đường mà đi. Họ nói ba lần, Đức Phật vẫn cứ đi. Từ xa Phật trông thấy Ương-cù-lợi-ma-la, tay cầm dao chạy thẳng đến. Thế Tôn dùng thần lực hiện thân đi từ từ khiến cho Ương-cù-lợi-ma-la chạy như bay cũng không kịp. Chạy theo đến mệt đuối, Ương-cù-lợi-ma-la từ xa nói với Thế Tôn:
“Đứng lại, đứng lại, chớ đi!”
Thế Tôn vừa đi vừa đáp:
“Ta luôn dừng. Ngươi không tự dừng đó thôi.”
Lúc ấy Ương-cù-lợi-ma-la nói kệ:
Sa-môn vẫn rảo nhanh,
Lại nói ‘Ta luôn dừng.’ Nay tôi mệt, dừng nghỉ. Sao nói ‘Ngươi chẳng dừng’? |
Thế Tôn lại nói kệ đáp:
Ương-cù-lợi-ma-la,
Ta nói Ta thường dừng: Với tất cả chúng sanh, Đã dừng mọi đao trượng. Ông khủng bố chúng sanh, Nghiệp ác không chịu dừng. Với tất cả côn trùng, Ta dứt dùng đao gậy. Với côn trùng bé nhỏ, Ông bức bách đe dọa; Cố tạo nghiệp hung ác, Trọn chẳng lúc nào thôi. Ta đối tất cả thần, Dừng thôi mọi đao, trượng. Ông đối với các thần, Luôn làm khổ, bức bách. Tạo tác ác nghiệp đen, Đến nay không dừng nghỉ. Ta dừng nơi pháp nghỉ, Tất cả không phóng dật. Ông chẳng thấy Bốn đế, Nên chẳng dừng buông lung. |
Ương-cù-lợi-ma-la nói kệ bạch Phật:
Lâu mới thấy Mâu-ni,
Nên theo đường chạy đuổi; Nay nghe lời vi diệu, Sẽ bỏ điều ác xưa. Nói ra như thế rồi, Liền buông bỏ đao gậy; Dập đầu dưới chân Phật, Xin cho con xuất gia. Phật đầy lòng từ bi, Đại Tiên tràn thương xót; Gọi Tỳ-kheo, thiện lai! Xuất gia thọ cụ túc. |
Ương-cù-lợi-ma-la sau khi xuất gia, thường một mình ở chỗ vắng, chuyên tâm tư duy lý do khiến thiện gia nam tử cạo bỏ râu tóc, khoác áo ca-sa, chánh tín xuất gia, học đạo, sống không nhà, tinh tấn tu phạm-hạnh, hiện tại tự biết tác chứng: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm-hạnh đã lập, những việc cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’ Lúc ấy Ương-cù-lợi-ma-la đắc quả A-la-hán, giác ngộ, giải thoát, hỷ lạc, Tôn-giả liền nói kệ:
Vốn mang tên ‘Bất Hại’ Mà lại sát hại nhiều. Nay được tên ‘Kiến Đế’, Xa lìa sự tổn, sát. Thân không giết, không hại, Miệng ý cũng như thế; Nên biết ‘chân bất sát’, Chẳng bức bách chúng sanh. Rửa sạch tay vấy máu, Gọi là Ương ma-la; Trôi nổi giữa dòng sâu, Tam quy làm dừng bặt. Quy y Tam-bảo xong, Xuất gia được cụ túc; Thành tựu được tam minh, Điều Phật dạy đã làm. Chăn trâu, dùng gậy đánh, Nài voi, dùng móc sắt; Chẳng dùng đến gươm đao, Thật huấn luyện trời, người. Dao bén nhờ đá mài, Tên thẳng nhờ lửa ấm; Chặt gậy nhờ búa rìu, Tự chế, nhờ trí tuệ. Nơi dòng đời ân ái, Chánh-niệm mà vượt ra. Người tuổi trẻ xuất gia, Siêng tu lời Phật dạy; Sẽ soi sáng thế gian, Như mây tan trăng hiện. Người tuổi trẻ xuất gia, Siêng tu lời Phật dạy; Nơi dòng đời ân ái, Người trước kia phóng dật, Sau đó hay tự kiểm; Sẽ soi sáng thế gian, Như mây tan trăng hiện. Người trước kia phóng dật, Sau này hay tự kiểm; Chánh-niệm mà siêu xuất. Nếu thoát các nghiệp ác, Chánh thiện hay khiến diệt; Sẽ soi sáng thế gian, Như mây tan trăng hiện. Trước người tạo nghiệp ác, Chánh-niệm hay khiến diệt; Nơi dòng đời ân ái, Chánh-niệm hay siêu xuất. Tôi đã làm nghiệp ác, Chắc hướng đến đường ác; Đã nhận lấy báo ác, Nợ trước vay đã trả. Nếu người oán ghét tôi, Được nghe Chánh-pháp này; Được pháp nhãn thanh tịnh, Tôi tu hạnh nhẫn nhục. Chẳng còn khởi tranh cãi, Nhờ ân lực của Phật; Tôi hiền lành, nhẫn nhục, Cũng thường khen ngợi nhẫn. Tùy thời được nghe pháp, Nghe rồi tu hành theo. |
Phật nói kinh này xong, Ương-cù-lợi-ma-la nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.