KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 37
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
A-THẤP-BA-THỆ
KINH SỐ 1528
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, tại nước Xá-vệ. Bấy giờ Tôn-giả A-thấp-ba-thệ ở giảng đường Lộc tử mẫu, vườn phía Đông, thân bị bệnh nặng, vô cùng đau khổ. Tôn-giả Phú-lân-ni là vị chăm sóc, cung cấp. Nói đầy đủ như kinh Bạt-ca-lê ở trước. Đó là, ba thọ… cho đến chuyển tăng không giảm.
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Ông chớ hối hận.”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, thật sự con có điều hối hận!”
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Ông có phá giới không?”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, con không phá giới.”
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Ông không phá giới sao hối hận?”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, trước khi con chưa bệnh, con tu tập nhiều, chứng nhập tịnh lạc của thân an chỉ. Tu tập tam-muội nhiều. Còn hôm nay, con lại không nhập tam-muội kia được. Con tự suy nghĩ không lẽ tam-muội này thoái thất chăng?”
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Nay Ta hỏi ông, tùy ý đáp cho Ta. Này A-thấp-ba-thệ, ông có thấy sắc tức là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau chăng?”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, không.”
Lại hỏi:
“Ông có thấy thọ, tưởng, hành, thức là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau chăng?”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, không.”
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Ông đã không thấy sắc là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau; không thấy thọ, tưởng, hành, thức là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau, vậy vì sao lại hối hận?”
A-thấp-ba-thệ bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, vì không chánh tư duy.”
Phật bảo A-thấp-ba-thệ:
“Nếu Sa-môn, Bà-la-môn nào tam-muội kiên cố, tam-muội bình đẳng, mà không nhập được tam-muội kia, thì không nên khởi nghĩ rằng mình thoái thất đối với tam-muội. Nếu Thánh-đệ-tử lại không thấy sắc là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau; không thấy thọ, tưởng, hành, thức là ngã, khác ngã, hoặc ở trong nhau. Mà chỉ nên giác tri như vậy, thì tham dục hoàn toàn sạch hết không còn; sân nhuế, ngu si hết hẳn không còn. Khi tất cả lậu đã tận trừ, tâm vô lậu giải thoát, hiện tại tự biết tác chứng: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm-hạnh đã lập, những việc cần làm đã xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.”
Khi nghe Phật thuyết pháp này, Tôn-giả A-thấp-ba-thệ không khởi các lậu, tâm được giải thoát, vui mừng, phấn khởi; vì tâm được vui mừng, phấn khởi nên thân bệnh liền dứt trừ.
Phật nói kinh này làm cho Tôn-giả A-thấp-ba-thệ hoan hỷ, tùy hỷ, rồi từ chỗ ngồi đứng dậy, ra về.
KINH Sai-ma-ca. Nh nói về ngũ thọ ấm.