KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 36
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
TÁN THƯỢNG TỌA
KINH SỐ 1499
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, tại nước Xá-vệ. Bấy giờ có các Thượng tọa Tỳ-kheo, sống y chỉ bên cạnh Phật như Tôn-giả A-nhã Kiều-trần-như, Tôn-giả Ma-ha Ca-diếp, Tôn-giả Xá-lợi-phất, Tôn-giả Ma-ha Mục-kiền-liên, Tôn-giả A-na-luật-đà, Tôn-giả Nhị Thập Ức Nhĩ, Tôn-giả Đà-la-phiêu Ma-la Tử, Tôn-giả Bà-na-ca-bà-sa, Tôn-giả Da-xá-xá-la-ca-tỳ-ha-lợi, Tôn-giả Phú-lưu-na, Tôn-giả Phân-đà-đàn-ni-ca. Như các Thượng tọa này, các Thượng tọa Tỳ-kheo khác cũngsống y chỉ ở bên Phật.
Lúc đó Tôn-giả Bà-kỳ-xá đang ở tại giảng đường Lộc tử mẫu trong vườn phía Đông, nước Xá-vệ. Tôn-giả Bà-kỳ-xá tự nghĩ: “Hôm nay Thế Tôn đang trú trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, tại nước Xá-vệ cùng với các Thượng tọa Tỳ-kheo sống y chỉ bên cạnh Phật. Nay ta nên đi đến chỗ Thế Tôn, nói kệ khen ngợi từng Thượng tọa Tỳ-kheo một.” Suy nghĩ như vậy xong, Bà-kỳ-xá liền đi đến chỗ Phật, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật, rồi đứng lui qua một bên, nói kệ:
Tỳ-kheo Tối thượng tọa, Đã đoạn các tham dục; Vượt khỏi các thế gian, Tất cả mọi tích tụ; Trí sâu, ít nói năng, Dõng mãnh siêng phương tiện; Đạo đức sạch sáng ngời: Con nay cúi đầu lạy. Đấng hàng phục ma oán, Xa lìa nơi đám đông; Không bị năm dục trói, Thường ở nơi vắng lặng; Rỗng suốt, ít ham muốn: Con nay cúi đầu lạy. Thắng tộc Giá-la-diên, Thiền tư không phóng dật, Nội tâm vui chánh thọ, Trong sạch lìa bụi nhơ, Tuệ biện hiển nghĩa sâu: Cho nên con cúi lạy. Đấng đạt Thần thông tuệ, Vượt qua sức thần thông; Trong sáu thứ thần thông, Tự tại không sợ hãi; Là thần thông tối thắng: Cho nên con cúi lạy. Chúng sanh nơi năm đường, Cho đến cõi Phạm thế; Trời, người tưởng ưu liệt, Trong đại thiên thế giới; Mắt tịnh thiên thấy hết: Cho nên con cúi lạy. Sức phương tiện tinh cần, Đoạn trừ tập khởi ái; Xé toạc lưới sanh tử, Tâm thường vui Chánh-pháp; Lìa các tưởng hy vọng, Vượt qua bờ bên kia; Trong sạch, không bụi nhơ: Cho nên con cúi lạy. Thoát hẳn mọi sợ hãi, Lìa tài vật, không dính; Biết đủ, không nghi hoặc, Hàng phục giặc ma oán; Quán niệm thân thanh tịnh: Cho nên con cúi lạy. Không có các thế gian, Rừng gai góc phiền não; Trừ hẳn kết phược sử, Dứt nhân duyên ba cõi; Tinh luyện diệt các cấu, Rốt cùng sáng hiện bày; Nơi rừng lìa khỏi rừng: Cho nên con cúi lạy. Dứt giả trá, si, nhuế, Điều phục các ái hỷ; Ra khỏi mọi kiến xứ, Không cửa nhà nương tựa; Thanh tịnh không vết nhơ: Cho nên con cúi lạy. Tâm kia chuyển tự tại, Kiên cố không khuynh động; Trí tuệ đại đức lực, Khuất phục ma khó phục; Đoạn trừ kết vô minh: Cho nên con cúi lạy. Đại nhân xa tối tăm, Đấng Mâu-ni vắng lặng, Chánh-pháp lìa lỗi nhơ, Ánh sáng tự hiện chiếu, Soi khắp mọi thế giới, Cho nên gọi là Phật. Địa thần, hư không thiên, Thiên-tử Tam thập tam; Ánh sáng ắt bị che, Cho nên gọi là Phật. Qua bờ sanh tử hữu, Siêu việt vượt mọi loài; Mềm mỏng khéo điều phục, Chánh-giác đệ nhất giác; Đoạn tận mọi kết phược, Hàng phục các ngoại đạo; Đập tan bọn ma oán, Đắc Vô-thượng Chánh-giác; Lìa trần diệt các cấu: Cho nên con cúi lạy. |
Khi Tôn-giả Bà-kỳ-xá nói kệ khen ngợi, các Tỳ-kheo lắng nghe những lời này, tất cả đều hoan hỷ.