KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
QUỶ ÁM
KINH SỐ 1798
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Trúc, khu Ca-lan-đà, thành Vương-xá. Bấy giờ, có con trai của Ưu-bà-di thọ trai tám chi, sau đó phạm giới, liền bị quỷ thần ám. Lúc ấy, Ưu-bà-di liền nói kệ:
Ngày mười bốn, mười lăm,
Mồng tám mỗi phần tháng; Tháng điềm hiện thần thông, Tám chi khéo chánh thọ. Đối trai giới thọ trì, Không bị quỷ thần ám. Xưa tôi hỏi mấy lần, Thế Tôn nói điều này. |
Lúc ấy, Quỷ kia liền nói kệ:
Ngày mười bốn, mười lăm,
Và mồng tám mỗi tháng; Ứng tháng thần túc tốt, Tu tám chi chánh thọ. Sống trai giới thanh tịnh, Khéo giữ gìn giới đức; Không bị quỷ trêu đùa, Lành thay, nghe từ Phật. Theo những lời bà nói, Ta sẽ thả con bà. Ai có nghiệp hoãn mạn, Nhiễm ô hành khổ hạnh, Phạm hạnh không thanh tịnh, Trọn không được quả lớn. Thí như nhổ cỏ may, Nắm lỏng thì hại tay; Sa-môn hành ác xúc, Tất sẽ đọa địa ngục. Thí như nhổ cỏ may, Nắm chặt không hại tay; Sa-môn khéo nhiếp trì, Tất đến Bát-niết-bàn. |
Khi ấy, Quỷ thần kia liền thả con Ưu-bà-di này ra. Bấy giờ, Ưu-bà-di nói kệ dạy con:
Nay con hãy nghe mẹ,
Nhắc lời quỷ thần nói. Nếu có nghiệp hoãn mạn, Nhiễm ô tu khổ hạnh, Phạm hạnh không thanh tịnh, Thì không được quả lớn. Thí như nhổ cỏ may, Nắm lỏng thì hại tay. Sa-môn khởi ác xúc, Tất sẽ đọa địa ngục; Như nắm chặt cỏ gai, Tất tay mình không hại. Sa-môn khéo giữ gìn, Tất đắc Bát-niết-bàn. |
Khi ấy, con Ưu-bà-di tỉnh ngộ như vậy rồi, cạo bỏ râu tóc, mặc áo ca-sa, chánh tín xuất gia học đạo, sống không nhà, nhưng tâm không được vui, trở về nhà mình. Người mẹ từ xa thấy con liền nói kệ:
Lánh tục mà xuất gia,
Tại sao trở về làng? Nhà cháy, của kéo ra, Sao ném vào lửa lại? |
Tỳ-kheo con Ưu-bà-di kia nói kệ đáp:
Chỉ nghĩ mẹ mạng chung,
Còn mất không gặp nhau; Nên trở về thăm viếng, Sao thấy con không vui? |
Lúc ấy, người mẹ Ưu-bà-di nói kệ đáp:
Bỏ dục mà xuất gia,
Trở về muốn thụ hưởng; Cho nên mẹ lo buồn, Sợ bị Ma lung lạc. |
Sau khi Ưu-bà-di đã giác ngộ con mình như vậy, như vậy rồi, người con trở lại chỗ thanh vắng, tinh cần tư duy, đoạn trừ tất cả phiền não kết buộc, chứng đắc quả A-la-hán.