KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
CHÚNG ĐA
KINH SỐ 1804
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có nhiều Tỳ-kheo ở nước Câu-tát-la du hành trong nhân gian, kiết hạ an cư trong một khu rừng. Trong rừng này có Thiên-thần ở, biết đến ngày mười lăm các Tỳ-kheo nhận tuổi, nên rất lấy làm buồn bã. Có vị Thiên-thần khác nói với vị Thiên-thần kia:
“Cớ sao anh sanh ra buồn rầu khổ não? Anh nên hoan hỷ, vì các Tỳ-kheo trì giới thanh tịnh, hôm nay nhận tuổi.”
Thiên-thần trong rừng đáp:
“Tôi biết các Tỳ-kheo hôm nay mãn hạ, nhưng không giống ngoại đạo vô tu nhận tuổi. Những Tỳ-kheo tinh tấn nhận tuổi, là sáng hôm sau ôm bát đi đến nơi khác, rừng này sẽ vắng vẻ.”
Sau khi các Tỳ-kheo đi rồi, Thiên-thần trong rừng nói kệ:
Nay tâm tôi không vui,
Chỉ thấy rừng trống vắng. Tâm thanh tịnh thuyết pháp, Các Tỳ-kheo đa văn, Đệ tử Đấng Cù-đàm, Nay đang đến xứ nào? |
Khi ấy, có Thiên-tử khác nói kệ:
Người đến Ma-già-đà,
Người đến Câu-tát-la; Hoặc đến Kim cương địa, Mọi nơi, tu viễn ly. Giống như cầm thú hoang, Tùy sở thích dạo chơi. |