KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 26
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
CHƯỚNG CÁI
KINH SỐ 1273
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Có năm chướng, năm cái, phiền não nơi tâm, có thể làm sút giảm trí tuệ và làm phần chướng ngại, chẳng phải minh, chẳng phải chánh giác, chẳng chuyển hướng Niết-bàn. Những gì là năm? Đó là tham dục cái, sân cái, thùy miên cái, trạo hối cái, nghi cái. Năm cái này là che kín, là bao phủ, phiền não ở tâm, khiến cho trí tuệ bị suy giảm, là phần chướng ngại, chẳng phải minh, chẳng phải đẳng giác, chẳng chuyển hướng Niết-bàn.
Nếu là bảy Giác chi, thì chẳng che kín, chẳng bao phủ, chẳng phiền não nơi tâm, tăng trưởng trí tuệ, là minh, là chánh giác, chuyển hướng Niết-bàn.
Những gì là bảy? Đó là Niệm giác chi… Như đã nói ở trên… cho đến Xả giác chi. Như bảy Giác chi này chẳng che kín, chẳng bao phủ, chẳng phiền não nơi tâm, tăng trưởng trí tuệ, là minh, là chánh giác, chuyển hướng Niết-bàn.”
Bấy giờ, Thế Tôn liền nói bài kệ rằng:
Tham-dục, sân nhuế cái, Thùy miên, trạo hối, nghi; Như năm thứ cái này, Tăng trưởng các phiền não. Năm cái che thế gian, Đắm sâu khó độ được; Ngăn che đối chúng sanh, Khiến không thấy chánh đạo. Nếu đắc Thất-giác-chi, Thì có thể chiếu sáng; Chỉ lời chân thật này, Đấng Chánh Giác đã nói. Niệm giác chi là đầu, Trạch pháp, chánh tư duy; Tinh tấn, ỷ, hỷ giác, Tam-muội, xả giác chi. Như bảy Giác chi này, Chánh đạo của Mâu-ni; Tùy thuận Đấng Đại Tiên, Thoát sợ hãi sanh tử. |
Sau khi Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật đã dạy, đều hoan hỷ phụng hành.