KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 22
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
CÂU TỎA
KINH SỐ 1167
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ có một Thiên-tử dung nhan tuyệt diệu, vào cuối đêm, đến chỗ Phật, cúi đầu lễ dưới chân Phật, rồi ngồi lui qua một bên, từ thân tỏa hào quang chiếu sáng khắp rừng cây Kỳ-đà, vườn Cấp-cô-độc. Rồi, vị Thiên-tử kia nói kệ bạch Phật:
Bứt tất cả xiềng xích, Mâu-ni không có nhà; Sa-môn ham giáo hóa: Tôi chẳng nói ‘Lành thay!’ |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Tất cả loài chúng sanh, Thảy cùng ràng buộc nhau; Kia có người trí tuệ, Ai chẳng khỏi thương xót? Thiện Thệ vì thương xót, Thường dạy dỗ chúng sanh. Người thương xót chúng sanh, Đó là đúng như pháp. |
Thiên-tử kia lại nói bài kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn, Chứng đắc Bát-niết-bàn; Mọi sợ hãi đều qua, Trọn vượt đời ân ái. |
Thiên-tử kia sau khi nghe Phật dạy, tùy hỷ hoan hỷ rồi liền biến mất.