KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 22
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
NGUYỆT THIÊN TỬ
KINH SỐ 1172
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ.
Bấy giờ có La-hầu-la A-tu-la vương che Nguyệt-Thiên-tử. Lúc ấy các Nguyệt-Thiên-tử đều sợ hãi, đi đến chỗ Phật, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật, rồi đứng lui sang một bên và nói kệ khen ngợi Phật:
Nay lễ Tối Thắng Giác, Hay thoát tất cả chướng; Con nay gặp khổ não, Thế nên đến quy y. Chúng con Nguyệt-Thiên-tử, Quy y Đấng Thiện Thệ; Phật thương xót thế gian, Xin cứu thoát Tu-la. |
Thế Tôn liền nói kệ đáp:
Phá tan mọi tăm tối, Ánh sáng chiếu hư không; Nay Tỳ-lô-giá-na, Bày ánh sáng thanh tịnh. La-hầu tránh hư không, Phóng bay nhanh như thỏ. A-tu-la La-hầu, Vội bỏ trăng trở về; Toàn thân tuôn mồ hôi, Kinh hoảng chẳng an ổn; Thần hôn, chí mê loạn, Giống như người bệnh nặng. |
Bấy giờ, có A-tu-la tên là Bà-trĩ thấy A-tu-la La-hầu-la vội vàng bỏ mặt trăng trở về liền nói kệ:
La-hầu A-tu-la, Bỏ trăng sao nhanh thế? Toàn thân tuôn mồ hôi, Như người bị bệnh nặng. |
A-tu-la La-hầu-la trả lời bằng bài kệ:
Cù-đàm thuyết chú kệ; Nếu không nhanh bỏ trăng. Đầu vỡ làm bảy mảnh, Chịu khổ như sắp chết. |
A-tu-la Bà-trĩ lại nói bài kệ:
Phật xuất hiện, hiếm có; An ổn cho thế gian. Ngài thuyết kệ khiến cho La-hầu bỏ mặt trăng. |
Phật nói kinh này rồi, bấy giờ Nguyệt-Thiên-tử sau khi những điều Phật thuyết, hoan hỷ tùy hỷ, làm lễ rồi lui.