KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 22
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
ĐỘC NHẤT TRỤ
KINH SỐ 1174
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại tháp Ưu-la-đề-na của họ Thích.
Bấy giờ Thế Tôn mới cạo râu tóc. Vào cuối đêm, Ngài ngồi kiết già, thân ngay, ý chánh, cột niệm ở trước mặt, lấy y trùm lên đầu. Bấy giờ bên tháp Ưu-la-đề-na có Thiên-thần cư ngụ, phóng ánh sáng từ thân, chiếu khắp tinh xá, bạch Phật rằng:
“Sa-môn lo buồn phải không?”
Phật bảo Thiên-thần:
“Ta mất gì đâu?”
Thiên-thần lại hỏi:
“Sa-môn hoan hỷ phải không?”
Phật bảo Thiên-thần:
“Ta được gì đâu?”
Thiên-thần lại hỏi:
“Sa-môn không lo buồn, không hoan hỷ phải không?”
Phật bảo Thiên-thần:
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Bấy giờ Thiên-thần nói kệ:
Vì lìa các phiền não, Vì chẳng có vui mừng; Làm sao sống một mình, Không bị buồn phá hoại? |
Thế Tôn nói kệ đáp:
Giải thoát không ưu não, Cũng không có hoan hỷ; Buồn không thể phá hoại, Nên Ta sống một mình. |
Thiên-thần này lại nói kệ:
Làm sao không ưu não, Làm sao không hoan hỷ; Làm sao ngồi một mình, Không bị buồn phá hoại? Thế Tôn nói kệ đáp: Phiền não sanh hoan hỷ, Hoan hỷ sanh phiền não; Không não cũng không hỷ, Thiên-thần nên gìn giữ. |
Thiên-thần lại nói kệ:
Lành thay! Không phiền não, Lành thay! Không hoan hỷ; Lành thay! Sống một mình, Không bị buồn phá hoại? Lâu thấy Bà-la-môn, Chóng đắc Bát-niết-bàn; Mọi sợ hãi đều qua, Trọn vượt thoát ân ái. |
Thiên-thần kia nghe Phật nói xong, tùy hỷ hoan hỷ, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật rồi biến mất.