KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 22
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
NAN ĐỘ
KINH SỐ 1187
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ có Thiên-tử tướng mạo tuyệt diệu, vào cuối đêm đến chỗ Phật, cúi đầu lễ dưới chân Phật, rồi ngồi lui qua một bên, từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp rừng cây Kỳ-đà, vườn Cấp-cô-độc. Bấy giờ Thiên-tử ấy nói kệ hỏi Phật:
Khó vượt, khó thể nhẫn, Sa-môn vì không biết; Khởi nhiều thứ gian nan, Càng mê muội chìm đắm. Tâm giác tưởng chi phối, Thường thường bị chìm đắm; Sa-môn làm thế nào, Khéo nhiếp hộ tâm mình? |
Bấy giờ Thế Tôn nói kệ đáp:
Như con rùa khôn khéo, Tự thu mình trong mai; Tỳ-kheo tập thiền tư, Khéo nhiếp các giác tưởng. Tâm kia không chỗ nương, Không gì làm sợ hãi; Đó là tự ẩn kín, Không bị ai phỉ báng. |
Thiên-tử lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn, Chóng đắc Bát-niết-bàn; Mọi sợ hãi đều qua, Trọn vượt thoát ân ái. |
Thiên-tử này sau khi nghe Phật dạy xong, tùy hỷ hoan hỷ, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật rồi biến mất.