KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 21
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
MA-HA-CA
KINH SỐ 1161
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở trong rừng Am-la tại làng Am-la, cùng chúng Tăng gồm các vị Tỳ-kheo Thượng tọa. Bấy giờ trưởng giả Chất-đa-la đến chỗ các Thượng tọa, cúi đầu đảnh lễ dưới chân, rồi ngồi lui qua một bên, thưa với các Thượng tọa:
“Xin thỉnh các Tôn-giả nhận lời mời của con đến trại bò thọ thực.”
Các Thượng tọa im lặng nhận lời mời. Trưởng-giả Chất-đa-la biết các Thượng tọa im lặng nhận lời rồi, liền vội vàng trở về nhà. Suốt đêm trưởng giả chuẩn bị đầy đủ các thứ đồ ăn thức uống, sáng sớm sắp xếp chỗ ngồi, rồi sai người đến thưa với các Thượng tọa biết đã đến giờ. Các Thượng tọa đắp y mang bát đến nhà trưởng giả Chất-đa-la trong thôn trại bò. Khi đã ngồi xong, trưởng giả Chất-đa-la tự tay dâng các thứ đồ ăn thức uống cúng dường. Sau khi các Thượng tọa thọ trai, súc miệng, rửa bát xong, trưởng giả Chất-đa-la trải một chỗ ngồi thấp trước các Thượng tọa để nghe pháp.
Bấy giờ, các Thượng tọa vì trưởng giả mà nói pháp, khai thị, chỉ giáo, soi sáng, làm cho hoan hỷ. Sau khi khai thị, chỉ giáo, soi sáng, làm cho hoan hỷ, các Thượng tọa rời chỗ ngồi đứng dậy ra đi. Trưởng-giả Chất-đa-la cũng đi theo sau. Các Thượng tọa vì ăn mật, tô, lạc, quá no, lúc ấy vào tháng cuối xuân, trời nóng bức, nên đi đường rất mệt nhọc.
Bấy giờ có Tỳ-kheo hạ tọa tên là Ma-ha-ca thưa với các vị Thượng tọa:
“Hôm nay trời quá oi bức, con muốn nổi mây mưa và gió mát có được không?”
Các Thượng tọa đáp:
“Ngươi có thể làm như vậy thì tốt lắm.”
Ma-ha-ca liền nhập tam-muội, bằng chánh thọ như vậy, liền khi đó mây nổi, mưa nhẹ và gió mát từ bốn phương thổi tới. Đến cửa tinh xá, Tôn-giả Ma-ha-ca hỏi các Thượng tọa:
“Việc làm này có thể dừng lại được chưa?”
Các Thượng tọa đáp:
“Hãy dừng đi.”
Lúc ấy, Ma-ha-ca liền ngưng thần thông, rồi trở về phòng riêng. Trong khi đó trưởng giả Chất-đa-la nghĩ thầm: Vị Tỳ-kheo tối hạ tọa mà có thể có sức thần thông lớn như thế, huống chi là các bậc trung tọa, thượng tọa. Nghĩ như thế liền đảnh lễ chân các Tỳ-kheo Thượng tọa, rồi đi theo Tỳ-kheo Ma-ha-ca đến phòng của Tỳ-kheo này, làm lễ Tôn-giả Ma-ha-ca, rồi ngồi lui qua một bên thưa:
“Thưa Tôn-giả, con muốn được thấy sự hóa hiện thần túc siêu quá người thường của Tôn-giả.”
Tôn-giả Ma-ha-ca nói:
“Trưởng-giả chớ nên thấy, sẽ sợ hãi!”
Ba lần thỉnh, ba lần Tôn-giả đều từ chối. Trưởng-giả lại thỉnh nữa:
“Xin Tôn-giả cho xem thần thông biến hóa.”
Tôn-giả Ma-ha-ca bảo trưởng giả:
“Thôi ông hãy ra ngoài, lấy cỏ khô và củi gom lại một đống, rồi đem tấm đệm trùm lên trên.”
Trưởng-giả Chất-đa-la y theo lời dạy của Tôn-giả, ra ngoài gom củi thành đống, rồi đến thưa Tôn-giả:
“Đống củi đã có và con đã phủ lên bằng một tấm đệm.”
Tôn-giả Ma-ha-ca liền nhập tam-muội hỏa quang, từ lỗ trống then cửa phát ra ngọn lửa. Lửa đốt trụi đống củi, chỉ có tấm đệm trắng không cháy. Tôn-giả bảo trưởng giả:
“Nay ông thấy không?”
“Đã thấy, thưa Tôn-giả, thật là kỳ diệu!”
Tôn-giả Ma-ha-ca bảo trưởng giả:
“Ông nên biết, đây đều do không buông lung làm gốc, không buông lung mà tập khởi, không buông lung mà sanh, không buông lung mà chuyển. Do không buông lung nên được Vô-thượng Chánh đẳng Chánh-giác. Này Trưởng-giả, thế nên việc này cùng với công đức khác, tất cả đều do không buông lung làm gốc, không buông lung mà tập khởi, không buông lung mà sanh, không buông lung mà chuyển. Do không buông lung nên được Vô-thượng Chánh đẳng Chánh-giác và những pháp đạo phẩm khác.”
Trưởng-giả Chất-đa-la thưa với Tôn-giả Ma-ha-ca:
“Xin Tôn-giả ở luôn trong rừng này, con sẽ trọn đời cúng dường y phục, thức ăn và thuốc men tùy bệnh.”
Tôn-giả Ma-ha-ca vì có việc phải đi nên không nhận lời mời của trưởng giả.
Trưởng-giả Chất-đa-la nghe pháp xong, tùy hỷ, hoan hỷ, liền từ chỗ ngồi đứng lên làm lễ rồi đi.
Tôn-giả Ma-ha-ca không muốn làm cho người cúng dường lợi dưỡng trở thành tội chướng, nên Tôn-giả vội vã từ chỗ ngồi đứng dậy ra đi không trở lại.