KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
PHƯỚN
KINH SỐ 1828
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo ở Câu-tát-la, du hành trong nhân gian, sống trong một khu rừng. Lúc đó có một Sa-di nói kệ:
Thế nào gọi là thường?
Khất thực tức là thường. Thế nào là vô-thường? Tăng ăn là vô-thường. Thế nào gọi là thẳng? Chỉ phướn Nhân-đà-la. Thế nào gọi là cong? Cong, chỉ thấy móc câu. |
Tỳ-kheo kia tự nghĩ: ‘Sa-di kia còn có thể nói kệ như vậy, nay sao ta không nói kệ mà đáp.’ Liền nói kệ:
Thế nào gọi là thường?
Thường tức là Niết-bàn. Thế nào là vô-thường? Chỉ các pháp hữu vi. Thế nào gọi là thẳng? Chính là Bát Thánh-đạo; Thế nào gọi là cong? Cong là lối mòn ác. |
Sau khi Tỳ-kheo kia nói kệ xong, ngồi im lặng.