KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
BÁT SÀNH
KINH SỐ 1829
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có đệ tử Xá-lợi-phất, uống thuốc xong, muốn tìm cháo ăn. Lúc đó Tôn-giả Xá-lợi-phất đến nhà thợ gốm để xin cái chậu sành. Khi đó thợ gốm kia nói kệ:
Thế nào được nổi danh,
Mà không thí một đồng? Thế nào thắng thật đức, Của cải không bị giảm? |
Bấy giờ, Tôn-giả Xá-lợi-phất nói kệ đáp:
Như người không ăn thịt,
Mà đem thịt cho họ. Những người tu phạm-hạnh, Mà đem nữ sắc cho. Người không ngồi giường cao, Mà đem giường cao cho. Đối người sắp đi kia, Mà cho chỗ nghỉ ngơi. Giúp đỡ cho như vậy, Thì của cải không giảm, Mà lại được tiếng khen, Và không tốn một tiền, Thật đức danh tiếng vang, Của cải không giảm sút. |
Lúc ấy, người thợ gốm kia lại nói kệ:
Thưa ngài Xá-lợi-phất,
Đã nói điều thật hay; Xin cúng ngài trăm bát, Không dư, cũng không được. |
Tôn-giả Xá-lợi-phất nói kệ:
Trời Tam thập tam kia,
Diệm-ma, Đâu-suất-đà, Hóa-lạc, các Trời, Người, Cùng Tha hóa Tự tại, Được bát sành, nhờ tín, Mà ngươi không sanh tín. |
Tôn-giả Xá-lợi-phất nói kệ xong, im lặng đi ra khỏi nhà thợ gốm.