KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
NGƯỜI NGHÈO
KINH SỐ 1830
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo ở Câu-tát-la, du hành trong nhân gian, sống trong một khu rừng. Lúc đó có một người nghèo ở bên cạnh rừng, tự suy nghĩ hy vọng như vậy mà nói kệ:
Nếu được một đầu heo,
Một bình đầy rượu ngon; Đựng đầy trong một chậu, Người luôn luôn đem cho. Nếu mà được như vậy, Sẽ còn lo lắng gì? |
Lúc ấy Tỳ-kheo kia tự nghĩ: ‘Người nghèo này còn có thể nói kệ, nay sao ta không nói.’ Liền nói kệ:
Nếu được Phật, Pháp, Tăng,
Tỳ-kheo khéo thuyết pháp; Ta không bệnh, nghe luôn, Không sợ các ma oán. |
Sau khi Tỳ-kheo kia nói kệ này xong, ngồi im lặng.