KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 50
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
BÊN BỜ SÔNG
KINH SỐ 1833
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo ở Câu-tát-la, du hành trong nhân gian, nghỉ lại trong một khu rừng, bên bờ sông. Lúc đó có đôi vợ chồng theo nhau qua sông, đứng lại ở bên bờ, khảy đàn, đùa giỡn, rồi nói kệ:
Nhớ thương mà phóng dật,
Tiêu dao khoảng rừng xanh; Nước chảy, chảy lại trong, Tiếng đàn thật hòa mỹ. Mùa xuân thỏa thích chơi, Khoái lạc còn gì hơn? |
Lúc đó Tỳ-kheo ấy tự nghĩ: ‘Người kia còn có thể nói kệ, sao ta không thể nói kệ đáp?’
Thọ trì giới thanh tịnh,
Nhớ thương Đẳng Chánh Giác; Tắm gội ba giải thoát, Khéo dùng rất mát trong. Nhập đạo đủ trang nghiêm, Khoái lạc nào hơn đây? |
Sau khi Tỳ-kheo kia nói kệ xong, đứng im lặng.