KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 49
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
SANH CON
KINH SỐ 1772
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Thiên-tử dung sắc tuyệt diệu, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, ngồi lui qua một bên; từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Lúc ấy, Thiên-tử kia bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, con gái của vua Câu-lâu-đà là Tu-ba-la-đề-sa, hôm nay sanh con.”
Phật bảo Thiên-tử:
“Đây là điều không tốt lành, chẳng phải là tốt lành!”
Thiên-tử kia liền nói kệ:
Người sanh con là vui.
Thế gian có con vui. Cha mẹ tuổi già yếu, Cần con để phụng dưỡng. Vì sao Cù-đàm nói, Sanh con là không tốt? |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Nên biết luôn vô-thường,
Uẩn thuần không, chẳng con. Sanh con thường bị khổ, Người ngu nói là vui. Cho nên Ta nói rằng, Sanh con là chẳng tốt; Không tốt mà như tốt, Như yêu, chẳng đáng yêu. Thật khổ, dáng tợ vui, Bị phóng dật dẫm đạp. |
Bấy giờ, Thiên-tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Đã đạt Bát-niết-bàn; Qua rồi mọi sợ hãi, Vượt hẳn đời ái ân. |
Thiên-tử kia nghe những gì Phật nói, hoan hỷ, tùy hỷ đảnh lễ dưới chân Phật, liền biến mất.