KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 49
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
GIỚI GÌ
KINH SỐ 1775
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Đức Phật ở trong vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Thiên-tử dung sắc tuyệt diệu, vào lúc cuối đêm, đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, ngồi lui qua một bên; từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp vườn Cấp-cô-độc, rừng cây Kỳ-đà. Thiên-tử kia nói kệ:
Giới gì, oai nghi gì?
Đắc gì, nghiệp là gì? Người tuệ làm sao trụ? Làm sao sanh về trời? |
Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ đáp:
Xa lìa việc sát sanh,
Vui trì giới tự phòng; Không sanh tâm gia hại, Đó là đường sanh Thiên. Không lấy của không cho, Vui nhận của được cho; Đoạn trừ tâm trộm cướp, Đó là đường sanh Thiên. Không phạm vợ người khác; Xa lìa việc tà dâm; Bằng lòng vợ riêng mình, Đó là đường sanh Thiên. Tự vì mình và người, Vì của và cười đùa; Không nói dối lừa gạt, Là con đường sanh Thiên. Đoạn trừ nói hai lưỡi, Không ly gián bạn người; Thường nghĩ hòa kia đây, Là con đường sanh Thiên. Xa lìa lời thô lỗ, Lời dịu, không hại người; Thường nói lời hay tốt, Là con đường sanh Thiên. Không nói lời phi giáo, Không nghĩa, không lợi ích; Thường nói lời thuận pháp, Là con đường sanh Thiên. Tụ lạc hoặc đất trống, Thấy lợi, nói của ta; Không hành tưởng tham này, Là con đường sanh Thiên. Tâm từ không tưởng hại, Không hại các chúng sanh; Tâm thường không oán kết, Là con đường sanh Thiên. Nghiệp khổ và quả báo, Cả hai đều tịnh tín; Thọ trì nơi chánh kiến, Là con đường sanh Thiên. Những thiện pháp như thế, Mười con đường tịnh nghiệp; Đều giữ gìn kiên cố, Là con đường sanh Thiên. |
Bấy giờ, Thiên-tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Đã đạt Bát-niết-bàn; Qua rồi mọi sợ hãi, Vượt hẳn đời ái ân. |
Thiên-tử kia nghe những gì Phật nói, hoan hỷ, tùy hỷ đảnh lễ dưới chân Phật, liền biến mất.