KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 3
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
TRÚC VIÊN
KINH SỐ 747
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú tại tinh xá Trúc viên, Chi-đề.
Bấy giờ Ðức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Ða văn Thánh-đệ-tử ở nơi cái gì mà thấy vô-thường, khổ?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật rằng:
“Thế-tôn là gốc pháp, là con mắt pháp, là nơi nương tựa của pháp, cúi xin vì chúng con mà nói. Sau khi nghe xong các Tỳ-kheo sẽ y như những lời dạy mà thực hành.”
Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Hãy lắng nghe, và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ngươi mà nói.
Ða văn Thánh-đệ-tử ở nơi sắc thấy là vô-thường, khổ; ở nơi thọ, tưởng, hành, thức thấy là vô-thường, khổ.
Tỳ-kheo, sắc là thường hay là vô-thường?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, là vô-thường.”
“Tỳ-kheo, vô-thường là khổ phải không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, là khổ.”
“Tỳ-kheo, nếu vô-thường, khổ là pháp biến dịch, vậy thì Ða văn Thánh-đệ-tử ở trong đó có thấy ngã, khác ngã, hay ở trong nhau không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế-tôn, không.”
“Ðối với thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy. Cho nên, Tỳ-kheo, những gì là sắc, hoặc quá khứ, hoặc hiện tại, hoặc vị lai; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc tế ; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều chẳng phải ngã, chẳng khác ngã, chẳng ở trong nhau. Thọ, tưởng, hành, thức lại cũng như vậy. Ða văn Thánh-đệ-tử quán sát như vậy mà nhàm chán sắc, nhàm chán thọ, tưởng, hành, thức. Vì nhàm chán nên không còn thích; vì không thích nên được giải thoát; vì đã được giải thoát cho nên biết rằng, ‘Ta, sự sanh đã chấm dứt, phạm-hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Phật nói Kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.