KINH TẠP A HÀM - QUYỂN 38
雜阿含經Hán dịch: Tống, Tam Tạng Cầu-Na-Bạt-Đà-La
Việt dịch: Thích Đức Thắng
Hiệu đính & Chú thích: Thầy Tuệ Sỹ.
ĐÀ-PHIÊU
KINH SỐ 1569
ĐÀ-PHIÊU - TẬP 1
Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật trú tại thành Vương-xá, trong vườn Trúc, khu Ca-lan-đà, có Đà-phiêu Ma-la Tử, quê cũ ở thành Vương-xá, lo việc Tăng-chúng, phân chia thức ăn uống và các vật dụng: giường nằm, chỗ ngồi,… và xếp đặt phiên thứ, sai thỉnh rất chu đáo. Lúc đó, có Tỳ-kheo Từ Địa trải qua ba lần nhận thức ăn thô dở. Trong khi ăn lòng cảm thấy khó chịu, cay đắng nghĩ thầm: “Quái lạ thay! Khổ thay! Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử chắc cố tình đem thức ăn dở để là xúc não ta, khiến ta khi ăn cảm thấy cực khổ. Ta phải làm sao gây bất lợi cho y mới được?”
Tỳ-kheo Từ Địa có một cô em gái là Tỳ-kheo-ni tên Mật-đa-la đang ở trong chúng Tỳ-kheo-ni nơi vườn nhà vua thuộc thành Vương-xá. Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la đi đến chỗ Tỳ-kheo Từ Địa, cúi đầu lễ chân Từ Địa rồi đứng một bên. Tỳ-kheo Từ Địa không nhìn đến cũng không mở lời.
Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la nói với Tỳ-kheo Từ Địa:
“A-lê, vì sao không ngó ngàng và chẳng nói chuyện với tôi?”
Tỳ-kheo Từ Địa nói:
“Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử nhiều lần đem thức ăn thô dở để làm xúc não tôi, khiến tôi khi ăn cảm thấy cực khổ. Còn cô thì cứ bỏ mặc tôi.”
Tỳ-kheo-ni nói:
“Làm gì bây giờ?”
Tỳ-kheo Từ Địa nói:
“Cô hãy đến Thế Tôn bạch như vầy: ‘Bạch Thế Tôn, Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử là kẻ phi pháp, không ra gì, đã cùng con làm điều trái phạm, phạm tội Ba-la-di’. Tôi sẽ làm chứng và nói: ‘Bạch Thế Tôn, đúng như lời em gái con đã nói’.”
Tỳ-kheo-ni nói:
“A-lê, làm sao tôi lại đem tội Ba-la-di để vu báng cho Tỳ-kheo phạm-hạnh?”
Tỳ-kheo Từ Địa bảo:
“Nếu cô không làm như thế, tôi và cô từ nay chấm dứt tình anh em. Cô đừng lui tới đây để chuyện trò, thăm hỏi nhau nữa.”
Tỳ-kheo-ni im lặng một hồi, suy nghĩ rồi nói:
“A-lê khiến tôi làm như thế, tôi sẽ vâng theo lời dạy.”
Tỳ-kheo Từ Địa bảo:
“Cô hãy đợi tôi đi đến Thế Tôn trước, cô sẽ đi theo sau.”
Tỳ-kheo Từ Địa đi đến chỗ Phật, cúi đầu đảnh lễ rồi lui đứng một bên. Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la đi theo sau, đảnh lễ Phật rồi lui ngồi một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, một việc không đẹp thay! Thật phi lý thay! Đà-phiêu Ma-la Tử đã làm điều phi phạm-hạnh với con, phạm tội Ba-la-di!”
Tỳ-kheo Từ Địa lại bạch Phật:
“Như lời nói của em gái con, trước đây con đã biết.”
Bấy giờ, Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử đang ở giữa đại chúng.
Khi ấy Thế Tôn bảo Tỳ-kheo Đà-phiêu-ma-la Tử:
“Ông có nghe lời nói này không?”
Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử bạch:
“Bạch Thế Tôn, con đã nghe.”
Phật bảo Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử:
“Hôm nay ông như thế nào?”
Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử bạch Phật:
“Như Thế Tôn đã biết! Như Thiện Thệ đã biết!”
Phật bảo Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử:
“Ông nói như Thế Tôn đã biết, nay chẳng hợp thời. Bây giờ ông có nhớ thì nói nhớ, không nhớ thì nói không nhớ.”
Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử bạch:
“Con không tự nhớ.”
Trong lúc đó Tôn-giả La-hầu-la đang đứng phía sau cầm quạt hầu Phật, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, không đẹp thay! Thật phi lý thay! Tỳ-kheo-ni này nói: ‘Tôn-giả Đà-phiêu Ma-la Tử cùng với con làm điều phi phạm-hạnh’. Tỳ-kheo Từ Địa lại nói: ‘Bạch Thế Tôn, đúng thế! Trước đây con đã biết như em con đã nói.’”
Phật bảo La-hầu-la:
“Bây giờ, Ta hỏi La-hầu-la, tùy ý ngươi đáp lời Ta. Nếu Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la đến nói với Ta rằng: ‘Thật không đẹp thay! Thật phi lý thay! La-hầu-la cùng con làm điều phi phạm-hạnh, phạm tội Ba-la-di.’ Tỳ-kheo Từ Địa lại bạch với Ta: ‘Thưa đúng như vậy, trước đây con đã biết, như lời em gái con nói.’ Ngươi sẽ làm thế nào?”
La-hầu-la bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, nếu con nhớ con sẽ nói nhớ, nếu không nhớ sẽ nói không nhớ.”
Phật bảo La-hầu-la:
“Này người ngu si, ngươi còn nói được những lời này, huống chi Đà-phiêu Ma-la Tử là Tỳ-kheo thanh tịnh, cớ sao không nói được những lời như vậy?”
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Đối với Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử, hãy để ức niệm. Với Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la, hãy diệt tránh bằng tự xác nhận. Với Tỳ-kheo Từ Địa, Tăng sẽ tích cực giáo giới can gián và khiển trách: ‘Ngươi thấy gì? Thấy ở đâu? Do nhân duyên gì đến để thấy?’”
Thế Tôn dạy như vậy xong, Ngài rời chỗ ngồi đứng lên, vào phòng tọa thiền. Khi ấy các Tỳ-kheo để cho Tỳ-kheo Đà-phiêu tự ức niệm. Với Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la, cho pháp diệt tránh bằng tự nhận. Với Tỳ-kheo Từ Địa, Tăng tích cực giáo giới can gián và khiển trách: ‘Ngươi thấy gì? Thấy ở đâu? Do nhân duyên gì đến để thấy?’ Trong khi can ngăn như thế, Tỳ-kheo Từ Địa nói rằng: “Đà-phiêu Ma-la Tử không làm chuyện phi phạm-hạnh; không phạm Ba-la-di. Đà-phiêu Ma-la Tử đã ba phen cho tôi thức ăn tệ, đáng sợ, khiến tôi khi ăn cảm thấy cực khổ, nên tôi đối với Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử mà có sự thiên vị, giận hờn, ngu si, sợ hãi, nên cố ý nói như thế. Nhưng thật sự Đà-phiêu Ma-la Tử là người thanh tịnh, vô tội.”
Chiều hôm ấy, Thế Tôn từ thiền định ra, đến trước đại chúng trải tòa, ngồi xuống.
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, chúng con đã cho Tỳ-kheo Đà-phiêu Ma-la Tử tự ức niệm. Với Tỳ-kheo-ni Mật-đa-la cho pháp diệt tránh bằng tự nhận. Với Tỳ-kheo Từ Địa thì tích cực giáo giới can gián. Tỳ-kheo ấy nói rằng: ‘Đà-phiêu Ma-la Tử thanh tịnh vô tội’.”
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Vì sao ngu si, chỉ vì việc ăn uống, mà cố ý vọng ngữ?”
Lúc ấy, Thế Tôn liền nói kệ:
Nếu hay xả một pháp,
Biết mà cố vọng ngữ; Chẳng kể gì đời sau, Điều ác nào chẳng làm. Thà ăn viên sắt nóng, Như lửa than cháy hừng; Không vì phạm giới cấm, Ăn của thí cho Tăng. |
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
ĐÀ-PHIÊU - TẬP 2
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở trong vườn trúc Ca-la-đà, tại thành Vương-xá. Bấy giờ, Tôn-giả Đà-phiêu Ma-la Tử đi đến chỗ Phật, cúi đầu lễ Phật, rồi lui đứng một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, con xin vào Bát-niết-bàn ở trước Phật.”
Thế Tôn im lặng, Tôn-giả ba lần bạch như vậy. Phật bảo Đà-phiêu Ma-la Tử:
“Các pháp hành hữu vi đều như vậy cả.”
Khi ấy, Tôn-giả Đà-phiêu Ma-la Tử liền ở trước Phật nhập tam-muội, bằng chánh thọ như vậy, hướng về phương Đông, Tôn-giả bay lên hư không hiện bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi, nhập vào tam-muội lửa, dưới thân phát ra lửa, cả thân rỗng sáng; ánh sáng chiếu khắp các màu xanh, vàng, đỏ, trắng, pha lê, hồng. Dưới thân ra lửa, trở lại thiêu thân. Trên thân ra nước rưới ướt trên thân. Hoặc trên thân ra lửa thiêu đốt thân, dưới thân ra nước rưới ướt trên thân. Khắp cả mười phương hiện bày các sự biến hóa xong, Tôn-giả liền ở trong hư không, trong thân phát ra lửa tự thiêu thân vào Vô dư Niết-bàn, tiêu tận, tịch diệt, khiến không còn sót một mảy bụi, ví như trong hư không thắp cây đèn, dầu, tim đều hết. Đà-phiêu Ma-la Tử ở trong hư không đã nhập diệt, thân tâm đều bặt hết cũng như thế.
Bấy giờ Thế Tôn nói kệ:
Ví như đốt hòn sắt,
Lửa bừng sáng rực rỡ; Sức nóng dần dần tắt, Nào biết đi về đâu? Cũng thế, sự giải thoát, Vượt bùn lầy phiền não; Đã cắt đứt các dòng, Nào biết đi về đâu? Chóng đắc dấu bất động, Nhập Vô dư Niết-bàn. |
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.